Chapter 1819: Làm vậy thì có ý nghĩa gì? (4)
Chân Huyễn dõi theo ngọn lửa đang bùng lên trong các điện các, hắn cắn chặt môi dưới đến mức chảy máu. Mắt hắn đỏ ngầu, và mũi kiếm run rẩy.
Hắn không còn la hét rằng mình phải chạy đến Võ Đang nữa.
"Sư thúc..."
"Ừ."
Hắn đã nhận ra ai là người đã phóng hỏa ở đó. Ai là người đã gây ra sự tàn khốc này.
Chân Huyễn quay lại và nhìn vào đôi mắt của Vô Chấn. Huyết lệ chảy ra từ một bên mắt còn lại của Vô Chấn.
Vô Chấn cũng hiểu. Hắn biết đã có chuyện gì xảy ra ở đó.
"Sư điệt."
Chân Huyễn nhắm mắt lại thay vì trả lời. Cảm giác như tim hắn bị xé toạc. Hắn muốn chạy ngay đi. Nhưng hắn không thể. Làm vậy sẽ xúc phạm đến những người đã phóng hỏa ở đó.
Ngọn lửa đang cháy ở các tòa điện các đó chắc chắn muốn truyền đạt điều gì đó.
"Sư thúc."
"… Đúng vậy."
"Chưởng Môn Nhân… không muốn chúng ta quay lại đó."
Máu từ môi dưới của Chân Huyễn rỉ ra.
"Người muốn chúng ta phải nhìn về phía trước mà không được nhìn lại."
"… Ừ."
Chân Huyễn lại nhìn chằm chằm vào ngọn lửa đang cháy, như thể hắn đang khắc ghi cảnh tượng đó trong mắt mình mãi mãi.
Rồi hắn quay người đi.
"Con xin lỗi vì đã làm điều ngu ngốc. Trước tiên thì..."
Chân Huyễn nghiến chặt hàm răng.
"Chúng ta phải làm những gì mình cần làm trước."
Vô Chấn nhắm mắt lại.
‘Chưởng Môn Nhân… sư thúc.’
Mặc dù không thể thấy, nhưng Vô Chấn vẫn có thể hiểu. Không cần phải đoán, hắn có thể cảm nhận được ai đã hy sinh ở đó. Và ngọn lửa đó truyền đạt điều gì cho mọi người ở đây.
"Phải."
Vô Chấn thì thầm. Hắn không thể nói thêm gì nữa. Bởi vì hắn không thể giấu nổi sự rung động trong giọng nói của mình.
‘Chỉ cần tin tưởng vào họ là được.’
Họ sẽ an toàn.
Lúc này, hắn chỉ cần đối mặt với kẻ thù trước mắt. Những việc ở phía sau đã có họ lo liệu.
"Không được quay lại!"
Vô Chấn hét lên với tất cả sức lực của mình. Tiếng thét của hắn sẽ vang dội đến tất cả các đệ tử Võ Đang đang có mặt ở đây.
"Đó không phải Võ Đang! Điện các của Võ Đang không cháy, nơi đó không phải nơi chúng ta đã sống, nơi đó sẽ không bao giờ là Võ Đang!"
Dù đang gào thét, nhưng chính Vô Chấn cũng không tin vào những lời mình nói, nhưng đôi khi người ta phải hét lên những điều mà chính mình không thể tin khi đối mặt với khó khăn. Giờ thì hắn đã hiểu được điều đó.
"Nơi chúng ta đang đứng mới là Võ Đang. Đây mới là Võ Đang. Hãy cho chúng thấy Võ Đang là gì! Hãy cho họ thấy tại sao chúng ta là Võ Đang!"
Đôi mắt của các kiếm tu Võ Đang đã đỏ ngầu. Những tiếng rống vang lên từ cổ họ, không rõ là tiếng khóc hay tiếng rống của sức mạnh.
Dù quê hương đằng sau họ đang cháy, họ cũng không thể chạy đến đó. Vậy cơn giận và sự đau đớn này sẽ trút vào đâu đây?
Câu trả lời rất đơn giản. Bởi những kẻ gây ra mọi chuyện này đang đứng ngay trước mắt họ.
"Aaaaaaaa!"
Các kiếm tu Võ Đang bắt đầu vung kiếm về phía kẻ thù mà không lo sợ cho tính mạng của chính họ.
***
Ánh mắt của Trường Nhất Tiếu từ trước giờ vẫn dán chặt vào một nơi. Như thể hắn đang bị đông cứng lại.
Hỗ Gia Danh nhận ra rằng Trường Nhất Tiếu đã không thể đoán trước được chuyện này.
Liệu đó có phải là một sai lầm của Trường Nhất Tiếu không?
Không. Mỗi bước đi của Trường Nhất Tiếu đều gần như hoàn hảo. Không ai có thể dự đoán và đối phó với nó.
Thế nhưng kết quả thì sao?
Về việc đối phương không thể dự đoán tình huống, Trường Nhất Tiếu đã đoán đúng. Bởi phản ứng của họ đã chứng minh điều đó.
Nhưng Trường Nhất Tiếu đã sai khi dự đoán rằng họ không thể phản ứng lại với đường đi nước bước của hắn. Bởi những người đó đang xoay sở để đối phó với mọi thứ.
Áp lực dần gia tăng.
Vốn dĩ người đưa ra kế sách sẽ có lợi thế hơn kẻ đối phó, nhưng trong tình huống hỗn loạn này, mọi kế sách đều bị chặn lại.
Cơn giận bắt đầu dâng lên trong bụng hắn.
Tuy nhiên, trong hoàn cảnh này, việc than thở không có ích gì. Điều quan trọng lúc này chỉ có một.
"… Minh Chủ."
Hỗ Gia Danh nhìn Trường Nhất Tiếu lúc đã đông cứng lại như một tượng đá.
Liệu Trường Nhất Tiếu còn có cách nào để vượt qua tất cả hay không?
"Hừm."
Cuối cùng, Trường Nhất Tiếu cũng động đậy. Cơ thể hắn run lên, giống như một tượng đá sống lại.
Trường Nhất Tiếu thở dài rồi nói.
"Thật nhàm chán."
“...”
"Ngươi không thấy lạ sao?"
"Minh Chủ."
Ánh mắt không hài lòng của Trường Nhất Tiếu lướt qua chiến trường.
"Ngươi nhìn đi. Trông thật lộn xộn."
Hỗ Gia Danh không nói gì mà chỉ nghiến chặt răng.
Thành thực mà nói, không thể gọi đây là một cảnh tượng lộn xộn được. Thực tế, mọi thứ quá sạch sẽ và gọn gàng.
Cảnh tượng trên chiến trường đã hoàn toàn khác với những gì chúng tưởng tượng.
Kẻ mà chúng phái đi để chiếm thế thượng phong đã mất mạng trong tay những người trẻ tuổi, và cây kiếm mà chúng rút ra giờ lại không thể động đậy.
Thậm chí những con chó trung thành nhất mà chúng tin tưởng cũng không thể phá vỡ phòng tuyến của kẻ thù. Trận chiến vốn phải là một cuộc hỗn loạn nhưng giờ đây vẫn chưa thoát khỏi tình trạng giao tranh.
Nếu tình hình này kéo dài, kết quả của trận đấu ra sao ai cũng rõ.
"Thật kỳ lạ. Nhưng... cũng thật quen thuộc."
Ánh mắt của Trường Nhất Tiếu chìm sâu xuống, Hỗ Gia Danh cảm thấy sắc mặt mình cứng lại.
‘Quen thuộc.’
Câu nói đó như một mũi tên đâm vào tim hắn. Quả thật, Hỗ Gia Danh lúc này cũng đang cảm nhận một cảm giác kỳ lạ, cảm giác như hắn đã từng trải qua những chuyện như thế này rồi vậy.
Những mưu kế đã chuẩn bị sẵn lại bị chặn đứng một cách vô lý. Giống như đối phương đã biết trước và chuẩn bị đối phó với nó.
Đây là một tình huống khó xử đối với Tà Bá Liên, nhưng dường như cũng giống như một sự kiện đã xảy ra trước đó.
"Mai Hoa Kiếm Quỷ..."
"Đúng vậy. Nhưng chính vì vậy mà nó mới kỳ lạ."
Trường Nhất Tiếu đáp lại với giọng trầm hơn bình thường.
"Ngươi nhìn qua đó kìa."
Trường Nhất Tiếu giơ tay lên. Những ngón tay dài và trắng của hắn lộ ra khỏi phần ống tay của xích bào, ngón giữa của hắn chỉ về một điểm. Nơi hắn chỉ vào… chính là Thanh Minh.
"Hắn ở đó."
“...”
"Tên Điểm Thương kia đã làm một việc ngu ngốc. Nhưng điều đó bổn quân đã lường trước được. Cái tên đạo sĩ đó đã bị trói và bịt miệng lại, như thể hắn đã hết giá trị. Vậy nên trong khi hắn bị trói, mọi thứ phải diễn ra theo ý của bổn quân."
Trường Nhất Tiếu không tự đánh giá cao mình.
Hắn tự tin vào mưu kế của mình, nhưng không phải vì thế mà hắn cho rằng nó là tuyệt đối. Bởi mưu kế vốn là nỗ lực tuyệt vọng của kẻ yếu mà thôi.
Và có một người khiến những nỗ lực tuyệt vọng đó trở nên vô nghĩa.
Hoa Sơn Kiếm Hiệp Thanh Minh.
Thanh Minh không chỉ xuất chúng mà còn khác người, lại có chút tương đồng với hắn. Vì thế, chuyện Thanh Minh có thể nhìn ra mưu kế của Trường Nhất Tiếu là điều tương đối dễ hiểu.
Để thành công khi đối đầu với một người như vậy, hắn chỉ có một cách: đó là thu hút sự chú ý của họ lại và tấn công vào những nơi họ không thể nhìn thấy.
Chính vì thế mà Trường Nhất Tiếu đã tiêu diệt Thiếu Lâm, hủy hoại Bàng Gia, khiến Không Động rơi vào tình trạng không thể cứu vãn và suýt xóa sổ cả Võ Đang.
Ngay tại đây cũng vậy. Khi chân của Thanh Minh bị trói lại, mưu kế của hắn đáng ra phải có hiệu quả. Nhưng...
"Nếu cứ thế này... chẳng phải số lượng người như hắn sẽ tăng lên sao?"
Trường Nhất Tiếu vừa nói vừa chạm tay vào môi. Giọng hắn lạnh lùng, nhưng khuôn mặt đã biến dạng thành hình dáng ghê tởm như yêu quái.
"Không thể nào lại như vậy được."
Hỗ Gia Danh im lặng lắng nghe, vô thức nhắm nghiền mắt.
Hắn đã nghĩ rằng một ngày như vậy sẽ đến. Một ngày nào đó, những đứa trẻ của Hoa Sơn sẽ trưởng thành, và khi ngày đó đến, Tà Bá Liên sẽ không còn chỗ đứng. Hỗ Gia Danh lo sợ và phòng bị Mai Hoa Kiếm Quỷ một cách mạnh mẽ là vì lý do đó.
Cảm giác bất an đó giờ đây đang trở thành hiện thực, ngay tại nơi này. Thậm chí nó còn đến sớm hơn, và khủng khiếp hơn những gì hắn đã nghĩ.
"Minh Chủ."
"Như thế thì thế giới này còn gì thú vị nữa. Đúng không Gia Danh?"
Trường Nhất Tiếu ngả đầu và nói, ánh mắt hắn hướng về Hỗ Gia Danh.
Hỗ Gia Danh nghiến chặt môi. Dù trong tình huống này, Trường Nhất Tiếu vẫn không mất đi sự bình tĩnh của mình. Nhưng liệu đây có phải là suy nghĩ thật sự của Trường Nhất Tiếu? Có thể, hắn đang phóng đại sự lo lắng bên trong mình dưới vỏ bọc bình thản.
"Nếu cứ tiếp tục thế này, chúng ta sẽ thua ạ."
"Hừm."
Trường Nhất Tiếu nhìn Hỗ Gia Danh chằm chằm rồi cứng rắn đáp lại.
"Không. Không phải thế."
"… Minh Chủ?"
"Chúng ta thua lúc nào? Thất bại trong trận chiến này nghĩa là thua à?"
“...”
"Hẳn ngươi cũng biết rõ mà? Rằng khi nào chúng ta mới thật sự thua."
Hỗ Gia Danh không nói gì, chỉ im lặng nhìn Trường Nhất Tiếu. Trong đôi mắt cứng rắn và lạnh lùng của Trường Nhất Tiếu, Hỗ Gia Danh nhận ra một chút dao động, dù rất ngắn ngủi.
Ánh mắt của Trường Nhất Tiếu cong lên như một vầng trăng khuyết.
"Vậy thì... thử thêm một nước đi không?"
Ánh mắt dịu dàng lướt qua Hỗ Gia Danh.
***
Thanh Minh hít một hơi thật sâu rồi từ từ quay đầu lại. Ngay lập tức, ánh mắt của hắn đối diện với ai đó.
Ánh mắt đầy chính trực. Thanh Minh tự hỏi đôi mắt ấy từ bao giờ lại sáng rọi đến như vậy.
Thể xác của người có lẽ đã đến giới hạn từ lâu. Nhưng tinh thần trong cơ thể đó vẫn rõ ràng đến đáng sợ.
"Thật tình… đúng là có cản cũng không nổi."
Thanh Minh vẫn nhìn chằm chằm vào người đứng trước, cuối cùng hắn lắc đầu. Sau đó, hắn quay đi với một ánh mắt sắc bén.
"Sư thúc nghĩ sư thúc có mười cái mạng à?"
"Ta cũng không biết nữa."
Giọng nói đáp lại hắn nghe thật mềm mại.
"Nhưng chỉ cần biết giờ ta vẫn còn sống, chẳng phải như vậy là đủ rồi à?"
Thanh Minh siết chặt tay kiếm của mình. Khi nhìn thấy nụ cười của Bạch Thiên, Thanh Minh cắn chặt khóe miệng của mình. Thực lòng, hắn muốn đấm vào mặt người đó ngay lập tức.
Thanh Minh càng siết chặt tay hơn.
"Ta có nhiều chuyện muốn nói lắm… nhưng để sau chiến tranh hẵng nói. Nếu muốn sống thì bám sát sau lưng ta."
Thanh Minh cố tình nói một cách lạnh lùng, rồi quay lưng đi.
Vừa bảo vệ Bạch Thiên trong tình trạng thê thảm như vậy và tiếp tục chiến đấu không phải là điều dễ dàng. Nhưng lúc này, hắn không còn cách nào khác. Bởi Thanh Minh biết rõ dù cho chính miệng Bạch Thiên bảo sẽ rút lui, thì Bạch Thiên cũng không bao giờ rút lui một cách dễ dàng.
Bỗng một giọng nói cứng rắn lại lọt vào tai Thanh Minh.
"Không."
Thanh Minh dừng lại, nghiêng đầu rồi quay lại với vẻ mặt khó hiểu.
"Thanh Minh, người đứng sau là con mới đúng."
"… Hả?"
Biểu cảm của Bạch Thiên vẫn bình thản. Khi nhìn thấy sự kiên định trong đôi mắt Bạch Thiên, gương mặt của Thanh Minh đông cứng lại. Một linh cảm xấu bất chợt thoáng qua đầu hắn.
"Sư thúc?"
"Con dẫn dắt những người này và chiến đấu đi."
Giọng nói bình thản không một chút dao động tiếp tục vang lên.
"Ta sẽ làm những việc ta cần làm."
"Sư thúc đang nói cái quái gì vậy…!"
"Giờ đây, ta mới nhận ra một điều."
Thanh Minh nhìn Bạch Thiên với ánh mắt nghi ngờ, Bạch Thiên mỉm cười.
"Dù gặp phải bất kỳ tình huống nào, chúng ta vẫn phải nỗ lực vươn lên. Dù cho nỗ lực ấy có vô nghĩa."
Biểu cảm của Thanh Minh trở nên cứng lại.
"Hãy để ta. Ta sẽ chiến đấu hết sức. Bởi đó là sở trường của ta."
Thanh Minh nhìn Bạch Thiên, ánh mắt hắn sắc lẹm như thể muốn giết cả Bạch Thiên. Nhưng Bạch Thiên chỉ mỉm cười, đón nhận tất cả.
Thanh Minh nhìn chằm chằm vào Bạch Thiên một lúc lâu rồi nghiến răng nói.
"Tùy sư thúc đấy."
"Đừng có chết."
Bạch Thiên trả lời ngắn gọn rồi quay người rời đi. Bỗng Thanh Minh hét lên từ phía sau.
"Sư thúc!"
"Hửm?"
"… Hãy mang theo Bạch Thương sư thúc. Sẽ có ích đấy."
Bạch Thiên không trả lời.
Bạch Thiên cảm nhận ánh mắt của Thanh Minh đang dừng lại sau lưng mình. Nhưng giờ không phải lúc để quay lại. Hắn chỉ cần truyền đạt quyết tâm của mình là được.
"Đừng lo. Ta sẽ làm được."
“...”
Bạch Thiên lao về phía trước.
Thanh Minh đứng im, chăm chú nhìn theo bóng lưng của Bạch Thiên.
Dù bóng lưng kia giờ đây đã nhỏ bé, tiều tụy hơn rất nhiều so với trước, nhưng kỳ lạ thay, nó lại gợi cho Thanh Minh nhớ đến bóng lưng của Thanh Vấn.
‘Tiểu tử Đồng Long nhà ngươi…!’
Thanh Minh không thể rời mắt khỏi bóng lưng ấy, rồi cuối cùng hắn cũng xoay người lại. Và rồi hắn lẩm bẩm.
"Chắc là bổn tôn già thật rồi."
Chẳng hiểu sao tự nhiên hắn lại muốn dựa dẫm vào một người đến vậy.